Tôi lớn lên với sự tự ti rằng mình có đôi chân không đẹp. Tôi thường mặc những chiếc quần dài bén gót để che khuyết điểm đó.
Và chưa bao giờ mặc váy ngắn hay quần đùi. Nếu có thì cũng mặc trong tình trạng lén lút không ai thấy.
Và chính vì thế tôi cũng không thiết tha chăm sóc đôi chân của mình. Chỉ muốn dấu nhẹm đi.
Chỉ nâng niu chăm sóc đôi tay của mình, vì trên cơ thể điều khiến tôi tự tin nhất chính là bàn tay đẹp đẽ của mình.
Nhưng đếnthời điểm, như những lúc này, khi tôi đi bộ chậm chạp với sự mỏi mệt sau ngày làm việc.
Tôi bất giác nhìn xuống bàn chân của mình.
Tôi đã thiếu lòng biết ơn cho đôi chân của mình. Đôi chân chịu lực hơn 50kg, bộ phận mệt nhất là đôi chân. Mà tôi đã thiếu sự biết ơn cho nó.
Dù rằng mình có đôi chân không đẹp nhưng dẫu sao vẫn còn có đôi chân lành lặn để đi, và hãy biết ơn khi còn có thể.
Tôi đã thầm xin lỗi đôi chân của mình và tôi thực sự biết ơn đôi chân này. Bằng với tất cả chân thành của tôi.
Đặc biệt nhất, là khi tôi thấy cậu bạn kia đang vật lộn để tập lại những bước đi sau lần bị bệnh nặng.
Với tinh thần đầy nghị lực. Tôi thấy mình thật có lỗi với đôi chân của mình.
Tôi sẽ không bao giờ nói rằng: Chân tôi xấu lắm, khi ai đó đề nghị tôi mặc váy nữa.
Tôi che chắn và bảo vệ chân của mình tốt nhất chứ không tự ti nữa.
“Chúng ta thường nghĩ về những thứ mình cần và hiếm khi nhớ đến những gì mình đang có”
Và thiếu đi lòng biết ơn, dẫn đến sự đau khổ trong tâm hồn.
Tuyết Hoa.